#5. chuyện của người "nghỉ việc"
tưởng chừng như nghỉ việc sẽ rảnh thì mình lại giữ thói quen của người đi làm
Gần đây, mình vô tình đọc một bài nghiên cứu của Hsee & cộng sự về Idleness Aversion – Ác cảm với sự nhàn rỗi - kết quả cho thấy:
Người ta cảm thấy ít hài lòng hơn nếu ngồi không;
Sự nhàn rỗi không được xem là "thư giãn", mà là trạng thái vô nghĩa.
Nghiên cứu giải thích hai điều [ý nghĩa của lý thuyết]:
Thói quen bận rộn có thể là một cơ chế tự bảo vệ để tránh sự trống rỗng và khủng hoảng hiện sinh (existential discomfort);
Lý giải nguyên nhân một số người không thể "thư giãn" mà không thấy tội lỗi.
Ừ vì đó là mình - chính tôi - người muốn nghỉ việc full-time để có khoảng dừng chậm lại trong cuộc đời.
thích học
Ngay sau nghỉ việc, mình đã bắt đầu đi học lái xe, tiếng Anh, bắt đầu trở thành nghiên cứu sinh tiến sĩ & gần đây nhất là đăng ký học make-up sau khi hoàn tất sơ bộ khóa học lái xe.
Là một người sinh ra để làm kế hoạch nên lịch học của mình dường như kín hoàn toàn và dàn trải cho các khung giờ “tự học” ngay sau 1 ngày nghỉ việc.
Trước khi cuốn sách “Được học” viral bởi những vấn đề về bản dịch, thì mình đã đọc nó khá sớm khi vừa xuất bản, mình thích Tara - vì thấy chính mình trong đó. Dù sinh ra trong một gia đình cực đoan và không được đến trường, Tara vẫn tự học và đặt chân vào các ngôi trường danh giá bằng khả năng của mình. Cuốn sách đã cho mình hiểu việc học không chỉ là tri thức – mà là hành trình tự định nghĩa lại bản thân.
Giáo dục là con đường tự chữa lành và giải phóng cá nhân.
Trong vlog gần nhất của mình ở Đà Lạt, mình gần như “vỡ toang” bởi chất lượng cuộc sống và nguồn năng lượng không đủ để kiểm soát mọi thứ. Và như mọi lần khi cần “chữa” - thì việc HỌC luôn là giải pháp duy nhất và tốt nhất.
Đa phần mọi người thường sẽ bất ngờ vì mình học cao lên sau thạc sĩ, họ hỏi: “mục tiêu là gì?” - thực ra thì nó cũng như mọi lần bất thường khác trong cuộc đời của mình - học để tìm lại “một Hạnh Dung” vốn có.
khám phá ốc đảo khác
Ngày xưa, khi làm website để xây dựng nhân hiệu và duy trì hoạt động viết, mình đã phải tìm hiểu rất nhiều về hosting & domain [thật ra là rất chật vật], hoàn thiện xong thì mệt, thế là không tài nào sáng tạo nổi một chữ. Nghỉ việc - mình quyết tâm dời nhà về Substack để mọi thứ trở nên đơn giản hơn.
Giao diện tối giản.
Tạo bài viết dễ dàng.
Chỉ cần có domain.
Thế là trong năm nay, mình chỉ tốn 16$ duy trì domain + 50$ cho Substack để xài domain ngoài (suốt đời).
Lúc mà mình hủy gói hosting thì bạn Sales Manager có hỏi: “Chúng tôi có đang làm không tốt điều gì không?” - “À không, chỉ là tôi chuyển qua một nơi thân thiện hơn cho người viết.”
Những năm gần đây, mình nghĩ khác đi về Viết.
Muốn rèn luyện sáng tác.
Muốn ghi lại hành trình của tuổi trẻ.
Thú thật thì, mình không còn nghĩ đến tương lai hào nhoáng hay cố gắng xây dựng hình ảnh “cây viết chuyên nghiệp” như xưa.
Mục tiêu lớn nhất là lấp đầy chữ vào đảo hoang mà mình đã bỏ thí mấy năm trời.
đọc chữ kiếm tiền
Cuối tháng 6, mình nhận được lời mời biên tập & viết đặc tả cho một cuốn sách về Marketing sắp xuất bản. Trước kia, mình chủ yếu viết chấp bút hay viết theo yêu cầu, lần này ở một vai trò mới, mình đã rất háo hức chờ đợi.
Thật ra, mình rất muốn thử sức nhiều vai trò trong ngành viết chứ không dừng lại ở sáng tác. Đứng ở góc nhìn người đọc - việc nhìn nhận nội dung và hiệu chỉnh nó trở nên phù hợp, đó không chỉ là công việc làm ra tiền mà nó còn giúp bản thân mình khám phá sự đa dạng của ngành sách - cái ngành mà đôi khi người ngoài nhìn vào thật “nhàm chán”.
Ban đầu, mình thật sự không biết phải làm gì, thậm chí có nhiều câu mình thấy kỳ cục mà không dám sửa, nhưng sau đó mình đã hiểu rằng “người đọc morat” là người đi nhặt chữ, việc xử lý là điều nên làm trước khi cuốn sách chính thức in ấn.
Thời điểm mình viết bài này thì đã morat đến lần thứ 4 và đang hoàn thiện đặc tả. Dẫu mắt mình hoa đi sau mỗi lần xử lý (vì sách cũng gần 400 trang đó mọi người), công việc cũng là lần đầu nữa, nên mình đã rất vất vả để bắt đầu cũng như hoàn thành đúng tiến độ với Nhà xuất bản.
Nhưng cảm giác, vừa đọc bản thảo về lĩnh vực của mình, vừa nhận được thù lao quả thật rất “khác”.
Tròn một tháng, mình rời khỏi công việc sau 3 năm gắn bó, tưởng chừng như sẽ hóa thân thành chú gấu ngủ từ ngày này qua tuần nọ, luyện thâu đêm suốt sáng mấy bộ phim dài tập bỏ dở, sáng sáng thì tung tăng chạy bộ - đánh cầu lông cùng hội NHƯNG KHÔNG
Học lái xe xuyên suốt tối thứ 2 - 4 - 6
Học tiếng Anh tối thứ 3 -5
Học tiến sĩ cả ngày thứ 7 - CN
Làm bài tập miệt mài
Morat thâu đêm suốt sáng có những ngày đến 3h sáng
Đôi khi, mình cũng nhớ cảm giác bận rộn khi đi làm, họp hành - report - tranh biện, nhưng có lẽ sau cảm xúc rất “nhớ” mình lại “tận hưởng” giây phút thư thái không lo nghĩ: mỗi sáng nên mặc gì, đêm đến nghĩ xem việc gì chưa xong, hay điện thoại quăng bừa cũng không lo.
Ừ thì, cũng là bận ấy, bận của người nghỉ việc nó cũng hay ho.


